Thứ Tư, 20 tháng 11, 2019

Ngày nhà giáo Việt Nam 2019

Hôm nay đi làm tự nhiên con quá buồn, nhiều nỗi buồn đến cùng một lúc nên một người luôn sống tích cực như con cảm thấy thật sự buồn.
Có lẽ ở độ tuổi này con phải tự trách bản thân mình trước, vì tỉ lệ thành công của con quá chậm so với sự già đi của ba mẹ. Con biết, ai cũng sẽ phải già đi, nhưng điều con không biết là làm như thế nào để sự già đi đó được chấp nhận trong con. Ba mẹ thì cứ già đi, nhưng sự nghiệp cũng như kinh tế của bản thân con
vẫn chưa vững chải để có thể cần một cái, con có thể ở ngay bên cạnh ba mẹ mà không quá bận tâm sau những giờ tan tầm.
Con chưa lớn, vậy mà ba mẹ đã đòi chia xa ? Con giận con xong con giận luôn cả ba mẹ. Nhưng giận ba mẹ không phải là không muốn nhìn thấy ba mẹ nữa, mà chỉ là sự tức giận tạm thời như vậy thôi. Con giận nhưng con chỉ nổi nóng với bản thân của con trước tiên. Con giận nhưng con không muốn nói gì với ba mẹ cả,
cũng không muốn trách móc hay bắt đầu một cuộc đấu khẩu nào nữa trong căn nhà của mình.
Đáng lẽ ra ở cái độ tuổi này, ba mẹ chỉ nên tập trung làm những gì mà ba mẹ thấy thoải mái. Ba có thể vào nhà trong, có thể chơi suốt ngày cũng đươc, hoặc đi đánh cờ ở những nơi mà ba muốn. Còn mẹ, mẹ thích trồng rau nuôi mèo, nuôi gà  hay bắt kì  con vật gì nếu mẹ muốn. Để có thể mỗi tuần, khi con với chị hai về, cả nhà mình
chẳng cần phải đi mua đồ ăn mà tự mình rộn ràng với bếp núc.
Con thích như vậy, con thích những buổi chiều thứ 7 cả gia đình mình bận bịu lo 1 bữa cơm như những ngày con còn đi học đại học. Chứ con không thích như bây giờ, cả nhà dần dần xa cách và sống riêng rẻ với nhau ra. |
Hồi con còn nhỏ, con đã luôn nghĩ rằng sẽ thật tồi tệ nếu cả ba và mẹ  chia tay, lớn lên một chút trả qua vài mốt tình con lại nghĩ, ai cũng có cuộc sống riêng, nếu không hòa hợp nữa thì điều tốt nhất là đường ai nấy đi.
Nhưng ở cái độ tuổi này, bản thân con lại coi gia đình là một cái gì đó thiêng liêng và cực kì quan trọng, một căn bếp trong gia đình là trái tim. Con  thể mua đồ ăn ở bên ngoài, nhưng chưa bào giờ về nhà mà con lại không ngồi vào bàn mà ăn cả. Con thấy đó bổn phận và cũng là trách nhiệm của mọi thành viên trong gia
đình chứ không phải riêng của con. Mình có thể không có đồ ăn hoặc quá bẩn rộn để có thể chuẩn bị các món ăn cầu kì, nhưng đừng bao giờ ngồi ăn riêng. Có lẽ đó chính là lý do mà người bạn thân nhất của ba tặng cho ba bộ bàn ghế ăn cơm khi mình tân gia nhà.
Con mông ba có thể đọc được những dòng này, để chính ba có thể kỉ luật hơn với bản thân, trách nhiệm hơn với gia đình với vợ con. Vì vợ con của ba mới chính là người sau này khi ba không còn sức khỏe, là người chăm sóc cho ba. Mà nói chi xa, chính ngay trong giai đoạn này, cả con mẹ và chị hai luôn  là người chăm sóc cho ba còn gì
ai cũng có thể sai, nhưng sau tất cả người ta chỉ để ý đến việc người đó đứng lên nhưn thê nào chứ chẳng ai nhớ rằng ba đã phạm sai lầm gì cả.
Tp Hồ Chí Minh ngày 20 tháng 11 năm  2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét